Hóa học & KHTN

This is a sample guest message. Register a free account today to become a member! Once signed in, you'll be able to participate on this site by adding your own topics and posts, as well as connect with other members through your own private inbox!

Hoài niệm

  • Thread starter Master
  • Ngày bắt đầu
  • Trả lời 0
  • Xem 645

Master

Đầy tớ nhân dân
Nhân viên
Quản lý
Tôi, thích hoài niệm.

Tôi, là một con người thích suy nghĩ về những gì đã qua.

Có nhiều người cho rằng, quên đi quá khứ để sống tốt hơn sau nỗi đau lớn, quên đi những ưu lo những khổ đau để có thể vui vẻ chào đón tương lai. Mở rộng tâm hồn tiến vào ngày mai tươi sáng. Có lẽ họ đều cho rằng quên đi là biện pháp tốt nhất để chữa lành vết thương lòng. Nhưng với tôi, tôi thích cảm nhận quá khứ, thích hoài niệm về chúng, thích cảm giác đau. Vì chúng chứng tỏ tôi còn có cảm giác, tôi đã từng sống như thế. Hoài niệm là cách để tôi nhớ về những người thân và bạn bè của tôi, bao gồm những người không ưa tôi…

Trong quá khứ mà tôi hay hoài niệm, chúng có tất cả những niềm vui nỗi buồn. Tôi gói gọn lại chúng trong trí óc, từng trang từng trang một. Những nụ cười hồn nhiên khi vui chơi cùng bè bạn, tiếng cười giòn tan trong khoảng không gian vô tận. Giọt nước mắt rơi, tiếng khóc vỡ òa khi vấp ngã trên đường đời. Có lo lắng, có phiền muộn. Mỗi một cảm giác đều nhói lên trong tim, đau đớn, tức giận…

Cảm giác ngọt ngào khi được mọi người yêu thương che chở, vui vẻ khi nhìn thấy những người mình quan tâm sống hạnh phúc. Lúc đổ bệnh có người vì mình lo lắng chăm chút từng chút một. Bù lại tôi cũng lo lắng cho họ khi họ không khỏe, quan tâm đến họ khi họ cần tôi, cần đến một bàn tay cho họ nắm lấy giúp họ vượt qua. Hay những phiền muộn trong lòng chỉ vì người ta không hiểu tôi, hiểu lầm tôi. Đau đớn khi bị người mà bản thân mình tin tưởng phản bội, xa lánh… Bị người ta chà đạp lên lòng tự trọng, sỉ nhục người tôi tôn trọng, người thân đấy là lúc tôi tức giận.

Đau đớn làm tôi biết mình đã từng như vậy, tôi có quá khứ, có mọi thứ. Niềm vui trong quá khứ cho biết tôi từng hạnh phúc bên họ, cho tôi nhớ về họ. Khi họ không còn bên tôi, hoặc họ không còn giống lúc trước thì tôi vẫn còn có thể hoài niệm và nghĩ về họ. Để tôi có thể bao dung hơn, dễ dàng bỏ qua cho những lỗi lầm của họ.

Tôi không biết bản thân mình bao nhiêu tuổi nữa, chỉ cần hoài niệm về chúng tôi cảm tưởng như đã trải qua rất rất lâu. Hoài niệm về những gì đã qua đặc biệt là những chuyện buồn càng làm cho người ta có cảm giác thê lương, buồn bã. Nhưng tôi thích thế! Nhiều lúc tôi nghĩ mình đã già chỉ vì mọi cảm giác trong tôi dường như không còn tồn tại, không đau, không vui, không buồn, không hờn giận, không lo lắng hay sợ hãi, chỉ có thanh thản. Trước kia chỉ cần một mẩu truyện cười nho nhỏ đã có thể làm tôi cười ngoác miệng đến mấy ngày, xem phim kinh dị thì lại che mắt bịt tai lại khi bộ phim gay cấn… Nhưng bây giờ những thứ đó đối với tôi chẳng có gì thú vị, chỉ có thể dùng hai chữ ‘bình thường’ để hình dung, không nhàm chán. Ít ra thì nhàm chán có thể chứng minh tôi còn cảm giác tẻ nhạt buồn chán.

Mọi thứ với tôi bây giờ đều bình thường, từ mà tôi dùng nhiều nhất cũng là ‘bình thường’… Nhiều khi ngồi nhớ về quá khứ tôi lại cảm thấy thật hoài niệm, tôi muốn trở về sống trong quá khứ để cảm nhận lại mọi cảm giác của tôi, tôi muốn thức tỉnh chúng.

Tôi rất ít nước mắt nhưng lại rất muốn khóc. Tôi lại chẳng nghĩ ra chuyện gì để có thể khóc, lúc khóc được rồi thì lại cảm thấy tôi thật nực cười, không có việc gì lại ngồi khóc một mình như một con điên vậy. Nhiều khi chỉ muốn hét lên thật to rằng ‘TÔI BỊ ĐIÊN!’ hoặc khóc thật to, khóc một trận cho thoải mái nhưng lại thôi. Tôi không đủ can đảm, không đủ nước mắt để thực hiện chúng.

Quên hay hoài niệm là lựa chọn riêng của mỗi người, không ai có quyền can thiệp.

Đôi lúc người ta đau quá không thể chịu đựng nổi nên lựa chọn quên đi để làm lại cuộc đời, viết lên một cuộc sống mới. Liệu cuộc sống mới của họ sẽ không còn đau, không còn phiền muộn? Họ có hối hận về những thứ bản thân lựa chọn lãng quên khi một ai làm cho họ nhớ lại? Không biết được. Quên chỉ là biện pháp tạm thời, còn dũng cảm nhìn nhận và đối mặt là liều thuốc mạnh, đau một lần rồi thôi…

Còn tôi, tôi lựa chọn ghi nhớ, hoài niệm về chúng. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra khi tôi không còn quá khứ, không còn thứ để hoài niệm. Tôi sẽ không biết mình là ai. Mọi người đừng vội nói tôi chỉ biết chôn vùi bản thân trong quá khứ, đừng vội bảo tôi không có tiền đồ mà chỉ là tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh tôi thay đổi quá nhanh, tôi không kịp thay đổi để đuổi theo chúng, không phải là không muốn thay đổi mà là không biết thay đổi thế nào cho phù hợp, phải chăng tôi quá chậm?

Quên hay hoài niệm đều có cái tốt và cái chưa thích hợp của nó. Nhưng thích hợp hay không thì phải tùy thuộc vào quyết định của người chọn nó. Mặt khác quá khứ là nền tảng của con người, tương lai là nền tảng để có quá khứ… Vậy quá khứ để hoài niệm là trải qua tương lai. Tương lai có quá khứ hay không chỉ dựa vào cảm nhận quên hoặc hoài niệm của mỗi người.

Hôm qua là quá khứ, ngày mai là tương lai, hôm nay là thực tại. Vậy quên hay nhớ? Nhớ để hoài niệm… quên để bắt đầu…

Với tôi, tôi chọn hoài niệm để sống. Tôi muốn sống chậm lại để cảm nhận về nó.
 

Phần mềm thông dụng

Bên trên