Mỗi mùa thi qua đi, điểm số lại trở thành miếng mồi ngon cho dư luận lao vào xâu xé. Không chỉ là phụ huynh, không chỉ là học sinh, mà cả những người không liên quan cũng tham gia vào bữa tiệc đàm tiếu ấy bằng những lời xuyên tạc, châm chọc, dè bỉu – như thể sự thất bại của ai đó là cơ hội để họ được thỏa mãn bản thân.
Đáng sợ hơn, đau lòng hơn, chính là khi những lời lẽ ấy không đến từ người ngoài, mà đến từ chính những người đã từng đứng trên bục giảng, đã từng nhận học sinh đó là niềm tự hào, từng nâng niu, tung hô các em khi còn mang lại danh tiếng, bảng vàng cho trường, cho lớp, cho chính bản thân họ. Và rồi, khi những học sinh ấy không đạt được kỳ vọng trong kỳ thi đại học – thay vì chia sẻ, an ủi – họ quay lưng, mỉa mai, bôi nhọ.
Đó không phải là giáo dục. Đó là sự tha hóa.
Giáo viên – nếu đúng là người thầy, người cô chân chính – phải là chỗ dựa, là người nâng học sinh dậy khi các em ngã. Họ không được phép trở thành kẻ đứng nhìn rồi cười nhạt, chỉ trích, thậm chí vui mừng trước thất bại của học trò. Đó là sự độc ác đội lốt đạo đức. Đó là một vết nhơ cho nghề dạy học – một nghề vốn phải cao quý, đầy bao dung và trách nhiệm.
Tại sao các em học sinh phải là công cụ để tô vẽ thành tích cho thầy cô? Khi các em chiến thắng, thầy cô rầm rộ khoe khoang, nhận công. Nhưng khi các em vấp ngã, chính họ lại trở mặt, phán xét, rồi lặng lẽ phủi tay như chưa từng biết nhau. Hành vi đó không chỉ làm tổn thương học sinh mà còn hủy hoại niềm tin vào nghề giáo – một điều mà xã hội này đang rất cần giữ gìn.
Chúng ta không cần những người chỉ yêu học trò khi các em mang về vinh quang. Chúng ta cần những người dám đứng về phía học sinh khi các em cần nhất – khi các em thất bại, gục ngã và lạc lối. Một người thầy thực sự không bao giờ hả hê khi học trò của mình mất phương hướng. Một người thầy thực sự biết rằng thành công của giáo dục không nằm ở điểm số – mà nằm ở nhân cách.
Xin hãy trả lại sự trong sạch cho danh xưng “thầy cô”. Xin đừng làm hoen ố nó bởi những lời miệt thị rẻ tiền và lòng đố kỵ xấu xí. Còn nếu một người không thể vui khi học sinh thành công, không thể cảm thông khi các em thất bại – thì xin hãy rời khỏi bục giảng. Vì chỗ đó không dành cho kẻ chỉ biết đến danh lợi và sự hả hê trên nỗi đau của người khác.
Học trò không phải là công cụ. Và thầy cô – xin hãy nhớ lấy – không phải là những kẻ phán xét.
Đáng sợ hơn, đau lòng hơn, chính là khi những lời lẽ ấy không đến từ người ngoài, mà đến từ chính những người đã từng đứng trên bục giảng, đã từng nhận học sinh đó là niềm tự hào, từng nâng niu, tung hô các em khi còn mang lại danh tiếng, bảng vàng cho trường, cho lớp, cho chính bản thân họ. Và rồi, khi những học sinh ấy không đạt được kỳ vọng trong kỳ thi đại học – thay vì chia sẻ, an ủi – họ quay lưng, mỉa mai, bôi nhọ.
Đó không phải là giáo dục. Đó là sự tha hóa.
Giáo viên – nếu đúng là người thầy, người cô chân chính – phải là chỗ dựa, là người nâng học sinh dậy khi các em ngã. Họ không được phép trở thành kẻ đứng nhìn rồi cười nhạt, chỉ trích, thậm chí vui mừng trước thất bại của học trò. Đó là sự độc ác đội lốt đạo đức. Đó là một vết nhơ cho nghề dạy học – một nghề vốn phải cao quý, đầy bao dung và trách nhiệm.
Tại sao các em học sinh phải là công cụ để tô vẽ thành tích cho thầy cô? Khi các em chiến thắng, thầy cô rầm rộ khoe khoang, nhận công. Nhưng khi các em vấp ngã, chính họ lại trở mặt, phán xét, rồi lặng lẽ phủi tay như chưa từng biết nhau. Hành vi đó không chỉ làm tổn thương học sinh mà còn hủy hoại niềm tin vào nghề giáo – một điều mà xã hội này đang rất cần giữ gìn.
Chúng ta không cần những người chỉ yêu học trò khi các em mang về vinh quang. Chúng ta cần những người dám đứng về phía học sinh khi các em cần nhất – khi các em thất bại, gục ngã và lạc lối. Một người thầy thực sự không bao giờ hả hê khi học trò của mình mất phương hướng. Một người thầy thực sự biết rằng thành công của giáo dục không nằm ở điểm số – mà nằm ở nhân cách.
Xin hãy trả lại sự trong sạch cho danh xưng “thầy cô”. Xin đừng làm hoen ố nó bởi những lời miệt thị rẻ tiền và lòng đố kỵ xấu xí. Còn nếu một người không thể vui khi học sinh thành công, không thể cảm thông khi các em thất bại – thì xin hãy rời khỏi bục giảng. Vì chỗ đó không dành cho kẻ chỉ biết đến danh lợi và sự hả hê trên nỗi đau của người khác.
Học trò không phải là công cụ. Và thầy cô – xin hãy nhớ lấy – không phải là những kẻ phán xét.